Chúng ta đều biết rằng đồ bảo hộ lao động được thiết kế bởi nhà thiết kế của các công ty thời trang. Những mẫu mã quần áo bảo hộ lao động khác nhau đều đến từ phong cách cá nhân của nhà thiết kế tại xưởng hay là đặc trưng riêng của công ty đó. Cả hai điều này đều chịu ảnh hưởng từ văn hóa của địa phương, vì vậy nguồn gốc của đồ bảo hộ lao động cũng từ đó mà ra. Văn hóa địa phương được hình thành từ sự phát triển lâu đời của văn hóa truyền thống dân tộc, ảnh hưởng đến phong tục tập quán và sinh hoạt của người dân, bao gồm cả phong cách nghệ thuật và trang phục của họ. Văn hóa của đồ bảo hộ lao động cũng chính là sự phát triển của văn hóa địa phương.
Bài viết liên quan:
Cần chú trọng việc kết tinh những tinh hoa từ “gốc” của văn hóa địa phương, mà không phải là sao chép nó ra. Có một vài thói quen thiết kế khi nói đến tính địa phương, chẳng hạn như chọn ra một điểm của văn hóa truyền thống, mượn một tạo hình của truyền thống hoặc chọn chất liệu vải theo phong cách truyền thống. Nhược điểm của những phương pháp này nằm ở sự “giải thích” đơn giản của tính dân tộc, những thiết kế đặc biệt cần thể hiện một cách tự nhiên và có nét duyên dáng trong quá trình khắc họa vẻ đẹp truyền thống. Đây là bản chất của nghệ thuật thiết kế mang tính địa phương rất hiếm có.
Trong thiết kế thời trang nổi tiếng của Nhật Bản, việc áp dụng màu nâu đen, màu xám theo phong cách Nhật Bản được thể hiện rất hài hòa và tự nhiên. Đồ trang trí thủ công truyền thống như thêu, khảm và khuy hoa có thể được sử dụng, nhưng hình dáng và màu sắc tổng thể của quần áo lại là hiện đại và theo trào lưu. Những người có thể áp dụng được các kỹ thuật thiết kế trừu tượng như “giống và không giống”, “thật nhưng không phải thật” mới là những bậc thầy về thiết kế.
Sự kết tinh của văn hóa địa phương và ý thức địa phương được biểu hiện ở trong các khía cạnh của nghệ thuật địa phương. Do đó, tính địa phương về phương pháp thiết kế của đồ lao động có thể được tìm thấy trong nhiều loại hình và khía cạnh khác nhau của nghệ thuật dân tộc. Chẳng hạn như nghệ thuật truyền thống mang tính địa phương của Trung Quốc như đồ gốm, đồ đồng, đồ sứ, kiến trúc, tranh vẽ, truyền thống khiêm tốn, cảm thông, nghệ thuật giao tiếp và sự cô đọng, súc tích. Đây là tính biểu tượng của màu sắc trong trang trí truyền thống. Tất cả đều có thể áp dụng trong thiết kế của đồ bảo hộ lao động, nó không chỉ phù hợp với thẩm mỹ và mức độ thưởng thức của con người thời hiện đại, mà còn có nét hấp dẫn của văn hóa trang phục truyền thống Trung Quốc.
Biên tập viên của KCT tin rằng văn hóa mang tính địa phương được thể hiện qua đồ bảo hộ lao động. Nó không xuất hiện đơn lẻ, mà còn được thể hiện trong các thiết kế trang phục mang tính đại biểu. Văn hóa địa phương cũng giống như văn hóa Việt Nam, nó không chỉ giới hạn trong tầm mắt của con người mà nó còn bao hàm và có ý nghĩa sâu sắc. Tầm nhìn văn hóa cũng phải rộng và xa hơn, không cố định ở một loại hình văn hóa nào. Văn hóa ở mỗi nơi đều có nét đặc trưng và tiêu biểu riêng, nhưng nó không phải là duy nhất.
Cũng giống như ở một ngành nghề nào đó, nếu chỉ có một nét văn hóa duy nhất thì đâu là sự khác biệt giữa các doanh nghiệp với nhau. Cho nên sẽ có sự đa dạng trong thiết kế đồ bảo hộ lao động.